Xin chào những bạn đọc thân thương!
Mình là Khánh Linh, một người tin vào sức mạnh của ngôn từ và những câu chuyện. Mỗi trang sách là một nhịp đập của tâm hồn, mỗi con chữ là một nốt nhạc trong bản giao hưởng cảm xúc. Mình viết để lắng nghe, để chia sẻ, và để tìm thấy những tâm hồn đồng điệu. Nếu bạn đang ở đây, có lẽ chúng ta có chung một tình yêu với những con chữ.
Trước khi tìm hiểu về những dòng chữ mỹ miều và mộng mơ ấy,các bạn có thể đọc qua về mình và nếu các bạn nhìn thấy chính bản thân qua những dòng chữ mà mình nói ra thì hẳn đây chắc chắn sẽ là nơi bạn muốn dừng chân khi đã đi một chuyến tàu cuộc đời khá mệt mỏi.
Hãy cùng mình khám phá nhé!
Người ta thường nói " Gia đình là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn của mỗi con người" và mình thấy nhận định ấy rất đúng đắn.Mình thích văn học và những con chữ vì ảnh hưởng khá sâu sắc từ gia đình nói chung và bố mình ( thầy giáo Phạm Đình Tân ) nói riêng.
Ngay từ khi còn nhỏ,mình đã được bao quanh bởi rất nhiều những cuốn sách.Trong góc tủ gỗ của bố là những cuốn tiểu thuyết nhuốm màu thời gian,còn trên bàn luôn có vài quyển sách dang dở đánh dấu bằng một tờ giấy gấp vội.Bố mình là người ít nói hay có thể là người im lặng nhất nhà vì sau những bữa tối bố thường chìm vào thế giới riêng nhưng không hề có chút gọi là xa cách mà ngược lại cảm giác rất gần gũi.Bố luôn kể cho mình cùng gia đình những câu chuyện thú vị từ sách lịch sử hay thủ thỉ về những trang văn nhẹ nhàng và sâu lắng.
Có lẽ vì thế mà mình lớn lên với tình yêu đặc biệt dành cho sách-không chỉ vì những câu chuyện trong đó, mà còn vì chúng gắn liền với hình ảnh gia đình,với những khoảnh khắc ấm áp mà có lẽ mình sẽ dùng cả con đường trưởng thành và suốt cuộc đời để ấp ủ nó.
Mình đã bén duyên với viết lách và giới thiệu sách như thế nào?
Mình vẫn còn nhớ khoảnh khắc sau khi mình đọc xong cuốn sách đầu tiên của cuộc đời.Đó là cuốn " Bảy bước tới mùa hè" của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.Khi ấy mình 12 tuổi và dường như vẫn còn là một đứa trẻ chưa biết gì nhiều về thế giới nhiệm màu của sách.Mình kết thúc câu chuyện ấy với một cảm xúc tiếc nuối khi những dòng chữ đi đến hồi kết,có lẽ mình chỉ muốn tác giả viết thêm một vài trang cho thoả cơn khát mà mình đang thèm muốn,thế nhưng hiện thực lại không cho phép mình mơ mộng đến vậy.Ngày hôm sau khi mình đến trường,mình có chia sẻ về cuốn sách và cảm xúc của mình cho một vài người bạn trong lớp nghe.Mình thấy rõ từng biểu cảm chăm chú và háo hức lắng nghe của các bạn, sau đó một vài hôm,mình thấy trên tay các bạn là tiêu đề " Bảy bước tới mùa hè"-Nguyễn Nhật Ánh-in lần thứ 47.Điều này khiến cơ thể mình như đang tổ chức một bữa tiệc ăn mừng vì mình đã có thể giới thiệu một cuốn sách hay một tác giả cho những người đang tìm kiếm và mong muốn được trải nghiệm những dòng chữ của người cầm bút Nguyễn Nhật Ánh ấy.Đó cũng là lý do khiến mình có động lực và thôi thúc bản thân đọc nhiều hơn và cảm nhận rõ hơn về một cuốn sách để có thể giúp mọi người tham khảo một cuốn sách nào đó khi mà họ đang muốn đọc nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu và như thế nào.Và rồi khi mình đọc nhiều hơn mà đối tượng chia sẻ lại trong một phạm vi hẹp nhất định nên mình khó có thể nói ra những điều mà mình muốn truyền tải đến thế rồi mình nhớ đến những trang giấy."Mình nên viết ra để khi cần mình có thể đọc lại mà vẫn mang cảm xúc như thể vừa mới trải nghiệm qua cuốn sách ấy" đó là suy nghĩ của mình và rồi mình bắt đầu ngập ngừng viết từng chữ trên trang giấy.
Khi ấy, viết lách chỉ đơn thuần là cách để mình ghi lại những suy nghĩ vu vơ, những cảm xúc không biết chia sẻ cùng ai. Và dần dần, mình bắt đầu muốn viết nhiều hơn – không chỉ để lưu giữ cảm xúc của mình mà còn để lan tỏa những giá trị đẹp đẽ từ những trang sách.Viết về sách không chỉ giúp mình kết nối với những người có chung đam mê đọc, mà còn mang đến niềm vui khi thấy ai đó tìm được một cuốn sách hay nhờ những dòng chia sẻ của mình. Đến giờ, mình vẫn xem viết lách như một hành trình thú vị, nơi mình được sống thật với cảm xúc và truyền cảm hứng đến những người yêu sách giống mình.
Chắc hẳn các bạn cũng nhìn ra xã hội ngày nay buộc chúng ta phải trưởng thành từ rất sớm. Khi còn nhỏ, ai cũng từng mơ mộng, từng tin vào những điều kỳ diệu, từng háo hức lật giở từng trang sách để khám phá những thế giới xa xôi mà tâm trí chưa bao giờ chạm đến. Nhưng rồi lớn lên, chúng ta bị cuốn vào những guồng quay vội vã của cuộc sống, của trách nhiệm, của những nỗi lo cơm áo gạo tiền. Đôi khi, giữa những bộn bề ấy, chúng ta quên mất đứa trẻ bên trong mình, quên mất niềm vui đơn giản từ những điều nhỏ bé, và quên mất rằng đã từng có những cuốn sách chở đầy ký ức,những trò nghịch dại mà cười hả hê với đám bạn trong xóm, hay những lần bị ba mẹ mắng vì mải chơi mà quên không dắt trâu về đúng giờ.
Chính vì thế, mình mở ra một Whimsing Paper-Những trang sách mộng mơ để mong rằng dù cuộc sống có đổi thay thế nào, mỗi người vẫn có thể giữ lại chút gì đó của tuổi thơ – một chút hồn nhiên, một chút háo hức, một chút mộng mơ, và trên hết là tình yêu với những trang sách. Hãy để những câu chuyện ngày xưa trở thành nhịp cầu nối ta về với những ngày tháng vô tư, nơi không có áp lực, không có vội vã, chỉ có những trang sách mở ra cả một thế giới diệu kỳ. Khi ta đọc lại những cuốn sách tuổi thơ, ta không chỉ tìm lại ký ức mà còn tìm lại chính mình – một phiên bản hồn nhiên, tươi sáng và giàu mơ ước hơn. Và biết đâu đấy, dù đã trưởng thành, những cuốn sách ấy vẫn có thể trở thành một góc nhỏ ấm áp trong tâm hồn ta, nhắc ta nhớ rằng đứa trẻ bên trong mình vẫn luôn ở đó, chỉ chờ ta gọi tên để một lần nữa được sống lại những ngày tháng vô ưu.
Sách tuổi thơ không chỉ dành cho trẻ em
Hãy giữ lại đứa trẻ bên trong chính mình
Tuổi thơ không mất đi,nó chỉ đang đợi bạn tìm lại
Sợi dây kết nối thế hệ
Nhiều người vẫn nghĩ rằng sách tuổi thơ chỉ dành cho trẻ nhỏ, nhưng thực tế, những trang sách ấy còn chứa đựng những giá trị sâu sắc mà ngay cả khi đã trưởng thành, ta vẫn có thể tìm thấy sự đồng cảm và ý nghĩa mới mẻ. Khi còn bé, ta đọc những cuốn sách ấy với đôi mắt háo hức, đón nhận thế giới bằng sự tò mò vô hạn. Nhưng khi lớn lên, đọc lại những câu chuyện quen thuộc, ta lại nhìn thấy chúng dưới một góc độ khác – có thể là một bài học về lòng dũng cảm, sự kiên trì, hay đôi khi chỉ đơn giản là một tấm vé đưa ta trở về những ngày tháng vô tư lự. Những nhân vật ta từng yêu mến, những câu chuyện tưởng chừng đơn giản lại mang trong mình những triết lý nhẹ nhàng nhưng sâu lắng về tình yêu thương, tình bạn, và những giá trị nhân văn bất biến theo thời gian. Vì thế, dù ở độ tuổi nào, hãy cứ mở lại những cuốn sách tuổi thơ, bởi biết đâu, bạn sẽ không chỉ tìm lại những ký ức đẹp đẽ mà còn nhận ra chính mình trong những trang sách tưởng chừng chỉ dành cho trẻ nhỏ ấy
Cuộc sống trưởng thành cuốn chúng ta vào những guồng quay của công việc, trách nhiệm và áp lực. Dần dần, ta học cách suy nghĩ thực tế hơn, lý trí hơn, nhưng đôi khi cũng vì thế mà quên mất những niềm vui giản đơn. Đứa trẻ bên trong mỗi người – với sự hồn nhiên, tò mò và lòng say mê trước thế giới – vẫn luôn ở đó, chỉ chờ ta gọi tên. Hãy cho phép bản thân đôi khi được sống chậm lại, được ngắm nhìn thế giới với ánh mắt vô tư như thuở bé, được mơ mộng mà không sợ bị phán xét. Hãy giữ trong tim niềm háo hức khi cầm trên tay một cuốn sách mới, niềm vui khi khám phá những điều nhỏ bé nhưng kỳ diệu, và cả sự chân thành, trong sáng mà trẻ thơ luôn có. Bởi chính đứa trẻ ấy sẽ giúp ta không chỉ tìm thấy niềm vui giữa những bộn bề cuộc sống, mà còn nhắc nhở ta về con người mà ta đã từng – và vẫn luôn có thể trở thành.
Có bao giờ bạn chợt nghe một giai điệu cũ, nhìn thấy một món đồ chơi quen thuộc hay lật lại một cuốn sách từng gắn bó suốt những năm tháng thơ ấu, và bỗng dưng mọi ký ức lại ùa về như chưa từng phai nhạt? Tuổi thơ không mất đi, nó chỉ đang lặng lẽ nằm đó, chờ bạn tìm lại. Đôi khi, giữa những lo toan và bận rộn của cuộc sống, ta nghĩ rằng những ngày tháng vô tư ấy đã lùi xa, nhưng thực ra, chỉ cần một khoảnh khắc nhỏ bé – một câu chuyện ngày xưa, một trang sách cũ, hay đơn giản là một lần để tâm hồn mình thả trôi theo những điều giản dị – tuổi thơ sẽ hiện lên, nguyên vẹn như thuở nào. Đó không chỉ là những ký ức đẹp đẽ, mà còn là phần trong sáng nhất của mỗi người, giúp ta nhớ rằng dù có trưởng thành đến đâu, ta vẫn có thể tìm lại niềm vui hồn nhiên từng thuộc về mình. Vì vậy, đừng để tuổi thơ chỉ là hoài niệm, hãy để nó sống mãi trong bạn, qua những điều nhỏ bé nhưng diệu kỳ của cuộc sống.
Có những cuốn sách không chỉ là kỷ niệm của riêng một người, mà còn là sợi dây gắn kết giữa nhiều thế hệ. Những câu chuyện ngày xưa ta từng say mê, giờ đây lại trở thành món quà ta trao cho con cháu, em nhỏ trong gia đình, để rồi nhìn thấy trong ánh mắt các em sự háo hức mà ta từng có. Ông bà, cha mẹ từng kể cho ta nghe về những trang sách đã nuôi dưỡng tâm hồn họ, và giờ đến lượt ta tiếp tục kể lại, giữ gìn những giá trị đẹp đẽ ấy. Sách tuổi thơ không bị giới hạn bởi thời gian, nó luôn có một sức sống bền bỉ, đưa người đọc thuộc nhiều thế hệ đến gần nhau hơn qua những nhân vật thân quen, những bài học giản dị mà sâu sắc. Mỗi lần một cuốn sách tuổi thơ được mở ra, đó không chỉ là một hành trình trở về những ngày tháng vô tư, mà còn là một cuộc đối thoại giữa quá khứ, hiện tại và tương lai – nơi mà những câu chuyện cũ vẫn tiếp tục truyền cảm hứng và nuôi dưỡng tâm hồn qua từng thế hệ.